Trống canh đã điểm từ lâu
Sao ta còn thức ngậm sầu nhớ thương
Mắt trông thấy rõ tận tường
Đêm tàn bóng xế hạt sương rơi đầy
Chỉ là ta quá thơ ngây
Dại khờ chưa biết đắng cay là gì
ngẩn ngơ ngơ ngẩn một khi
nhìn trời sao sáng mấy khi tỏ bày
chẳng qua không có ai hay
chứ lòng không nói mà ngoài đã tri
đêm khuya nói những chuyện gì
lu bu không biết nghĩ suy chưa tròn
tâm thần nghĩ việc dí don
tiếc gì một mảnh chưa tròn vì đâu
sông sâu ai bắt nhịp cầu
nối bờ thương nhớ lặng sầu vì ai
một bên ấy nghĩa tình này
một bên ấy đạo hôm mai vuông tròn
cầu kia chắc mất đâu còn
vì sông quá rộng lại còn sâu hơn
đêm nay ta muốn nghe đờn
khúc bi ai ấy cô đơn lặng thầm
Bá Nha ngày ấy xa xăm
Gặp người tri kỉ tri âm Tử Kỳ
thời nay lại quá lạ kì
kiếm người tri kỉ khó thì bằng non
đêm nay thơ tỏ chưa tròn
như vằng trăng sáng vẫn còn khuyết kia
ta đây mong đợi ngày về
ngày mà sum hợp lời thề khắc ghi.
Thanh Tường